Cái bệnh nan y của dăm ba kẻ nhiều chữ là học được đôi chữ rồi đem
ra xào nấu, nghĩ thế là thành đặc sản. Trộn hết cả mắm, muối, tương, ớt, đường,
gừng, xả, mắm tôm và chữ thành cái gọi là hổ lốn món. Tiêu hóa sao được khi mà
vị thum thủm, khắm khắm cứ lảng vảng bên khứu giác. Cái câu chuyện về “ăn cháo
đá bát” và bài học của kẻ “tát nước theo mưa” vẫn đâu đó còn nguyên tính nhân
văn của đời thường. Chẳng hiểu vì cuộc sống khắc nghiệt khiến con người ta chao
đảo, hay vì con người tự đảo chao trước cuộc sống vốn dĩ là phẳng lặng.
Thấy man mác chút cảm xúc khi đọc bài viết nhan đề “Cương quyết
không đi theo ai, để đến cái nơi mà mình không hề biết” của bút danh Hạ Đình
Nguyên. Cảm nhận ngán ngẩm và buồn cho tác giả, tiếc cho vốn chữ nghĩa có phần
văn hoa và “nhân sỹ”. Về mặt ngữ nghĩa thì biết khá tường tận về nhân thời thế
thái, nhưng tiếc là chưa hiểu khách quan để soi tỏ cuộc sống và lý tưởng của
mình. Cái sự biết vẫn chỉ là sự phản ánh một cách thô kệch và sai lệch hiện
thực khách quan.
“Và 30 năm chiến tranh kết thúc, Độc lập thì “tạm xem như” đã có.
Tư do Dân chủ thì chưa.! Suốt chặng đường 38 năm nay, một con đường mờ mịt
quanh co, lúng túng không có lộ trình, không biết nơi đến, không rõ khuôn mặt,
mà tuyệt nhiên, thực chất, chẳng có ai biết nó ra sao. Bây giờ thì đi đâu ?
Hiện nay, không ai biêt một Việt Nam trong tương lai sắp đến như thế nào !.”
Có chăng tác giả sinh ra ở thời bình hay thời chiến, nếu sinh ra ở
thời khói thuốc sung trộn cơm, chắc sẽ hiểu nội hàm thực tế của hai chữ “Độc
lập” mà không dùng lối chơi chữ như vậy. Còn chăng sinh ra ở thời bình thì hỏi
ông bà, cha mẹ thân sinh về hai chữ “Độc lập” để hiểu nghĩa tường minh rồi hãy
đem ra diễn đàn luận bàn trước quảng đại thiên hạ. Thế nào gọi là “tạm xem như
có”? Lẽ nào, xương máu và nước mắt của cả dân tộc ngót thế kỷ miệt mài, anh
dũng đấu tranh chống đô hộ của thực dân Pháp, 21 năm chống Mỹ để đạt được cái
gọi là “tạm xem như có” thôi sao? Đặt lên bàn cân lịch sử để một cá nhân phán
xét một dân tộc ư? Hệ thống tiêu chí nào để kết luận “tự do, Dân chủ thì chưa”.
38 năm non sông quy về một mối, tự do, dân chủ có hay không, và hiểu như thế
nào thì hơn 80 triệu công dân mang quốc tịch Việt Nam và 5 triệu người Việt Nam
ở nước ngoài là rõ hơn ai hết. Những chỉ số khô khan về kinh tế - xã hội đều là
những tiếng nói có cảm xúc và thể hiện qua cuộc sống của mỗi người dân. Thế
nên, càng không cần tác giả phải nói hộ, nói thay và nói sai như vậy.
Cũng thấy lạ, khi tác giả cứ miên man dẫn người đọc đi hết bất ngờ
này đến hãi hùng khác. Chẳng hiểu con đường “mờ tịt”, “quanh co”, “lúng túng”
mà tác giả nói tới là con đường của ai, của chính tác giả hay gia đình tác giả
Hạ Đình Nguyên. Nhưng không phải, vì theo cái mạch văn đang chảy thì tác giả
muốn suy tư, trăn trở cho vận nước. Một con người mang “tầm vóc” của đấng
trượng phu, mang hơi thở của thời đại. “Bây giờ thì đi đâu ? Hiện nay, không ai
biêt một Việt Nam trong tương lai sắp đến như thế nào !”. Câu hỏi đặt ra thì
những mong có câu trả lời, nhưng vì sử dụng nghệ thuật tu từ nhấn mạnh nên tác
giả tự vấn cho chính mình. Nhưng chính cái tự vấn lại cho thấy sự lờ mờ, hoang
mang vô định của mình tác giả chứ không phải mang hơi thở hay tầm vóc của thời
đại nào cả. Đình Nguyên đang đứng giữa mũi thuyền hay nấp sâu trong bom tàu,
hay vẫn ở nơi đáy giếng mà hỏi câu mang tầm vóc của nguyên thủy đến vậy. Việt
Nam đang mở cửa, hội nhập quốc tế, công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước. Phấn
đấu vì một Việt Nam “dân giàu, nước mạnh, xã hội dân chủ, công bằng văn minh”.
Ngắn gọn mà đủ cả ý tứ cho câu hỏi của Đình Nguyên. Mục tiêu đã rõ, con đường
đã rõ, cả dân tộc dưới sự lãnh đạo của Đảng Cộng sản đang phấn đấu cho đích đến
là vậy đấy. Con tàu Việt Nam tuy nhỏ bé so với con tàu Mỹ, Pháp, Đức, Nhật,
nhưng con tàu ấy vẫn đang kiên trì, cầu thị, thận trọng lao mình ra biển lớn,
hòa vào dòng chảy của thời đại và văn minh loài người, những mong đưa đất nước
phát triển hưng thịnh. Đừng băn khoăn, trở trăn về những điều đã có, đã rõ nữa
nhé. Hãy “tu thân, tề gia” trước rồi mới tính “bình thiên hạ, trị quốc” sau.
Tâm không sáng, thì sao trí vững và thu phục lòng người.
“Năm 1959, ông Hồ Chí Minh nói : “Từ khi Đảng CSĐD thành lập, nhân
dân VN luôn hướng về Liên Xô, đất nước của Lênin vĩ đại, và coi Liên Xô là Tổ
quốc Cách Mạng, Tổ quốc thứ 2 của mình” (1). Chuyện nầy, thuộc về quá khứ, nó
nằm trong zig zag mà lịch sử đã vượt qua. Nhưng chuyện hôm nay, khi cái cột mốc
vĩ đại đó chì còn là một phế tích, thì sự thật đã quá lõa lồ.”
Con người - một thực thể xã hội có đạo đức sống của mình “Con
người có tổ, có tông, như cây có cội như sông có nguồn”. Một quốc gia, một dân
tộc cũng cần có lòng trung nghĩa. Sự biết ơn không bao giờ là thừa với những ơn
nghĩa của con người và của một dân tộc. Cuộc đấu tranh của nhân dân Việt Nam
nhận được sự giúp đỡ quốc tế của Liên Xô và nhiều nước bạn khác, không chỉ là
của cải vật chất mà còn là xương máu, nước mắt lẽ nào lại dễ dàng quên đi quá
khứ và coi đó là “thuộc về quá khứ, nó nằm trong zig zag mà lịch sử đã vượt
qua. Những chuyện hôm nay, khi cái cột mốc vĩ đại đõ chỉ còn là một phế tích
lịch sử, thì sự thật đã quá lõa lồ”. Đó là lịch sử, và lãng quên lịch sử cũng
chẳng khác nào “ăn cháo đá bát”, ném hương hỏa của tổ tông để từ mình thờ chính
mình - như Đình Nguyên vẫn làm. Không có lịch sử đã qua, sao có hiện tại và
tương lai đang đến. Không có ông bà, cha mẹ của Đình Nguyên thì sao có một Đình
Nguyên biết chữ nghĩa như hôm nay, để rồi lại dùng chính chữ nghĩa ấy dày xéo
tổ tiên của mình. Thật buồn thê thảm và đáng khinh bỉ Đình Nguyên ạ. Hãy dở lại
lịch sử để xem cuộc đấu tranh của tư sản, xác lập nền sản xuất của mình vượt
lên chế độ phong kiến, nô lệ ra sao. Có phải đã có khi giai cấp tư sản phương
Tây thất bại và có phải sự thất bại ấy trở thành phế tích hay không? Nước Mỹ có
lãnh thổ mở rộng như hôm nay, có phải chỉ riêng cuộc chiến tranh giành độc lập
của 13 bang thuộc địa là thành công ngay không? Sao sớm nản chí của riêng mình
mà áp đặt nên cả lịch sử nhân loại vậy. Cuộc đời Đình Nguyên khi tập đi chưa
một lần vấp ngã ư? Hay vấp ngã là coi như phế nhân, không tập đi nữa để rồi nằm
đó mà ảo vọng, rồi buông lời nhảm nhí.
Thành thực mà nói, những gì thuộc về lịch sử thì để người đời phán
xét, để thế hệ sau nhìn nhận, đánh giá. Chứ chẳng nên áp đặt và suy diễn một
cách tùy tiện, chủ quan cá nhân mà nhân danh thời đại hay dân tộc gì cả Đình
Nguyên ạ. Công lao của Đảng với dân tộc là chân lý của lịch sử, Đảng từ nhân
dân mà ra, Đảng phục vụ nhân dân, Đảng là người đại diện quy tụ đoàn kết nhân
dân. Vì vậy, chiến công của Đảng là thành quả của nhân dân. Ấy vậy sao mà Đình
Nguyên lại đem tách, đem chia và đem mổ xẻ vấn đề một cách phá hoại sự đoàn kết
và chà đạp lên sự trong sáng của tiếng Việt đến vậy. “Nếu không còn chứng tỏ
được trái tim có phẩm chất xứng đáng, và một trí tuệ bắt kịp thời đại, thì sẽ
không còn là đại diện cho ai nữa, dù là đại diện giai cấp nầy nọ, hay đại diện
của nhân dân”. Dùng những danh từ đao to búa lớn để diễn đạt cho một hiểm ý thì
quá ư là đê hèn. Đảng có phẩm chất xứng đáng hay không, có trí tuệ hay không
thì không phải là một cá nhân phán xét. Khi mà cha ông ta đã dạy “Chở thuyền
cũng là dân, lật thuyền cũng là dân” (Nguyễn Trãi), thì Đảng ý nghĩa sâu sắc
trách nhiệm lớn lao của mình trước nhân dân. Chính nhân dân mới quyết định vận
mệnh của dân tộc, nhân dân mới chọn người đại diện, lãnh đạo đất nước này. Chứ
không đơn giản như bộ não của Đình Nguyên vẫn nghĩ.
“Cái món nợ gần 70 năm qua của Tuyên ngôn Độc lập và Hiến Pháp
1946 hãy còn nguyên. Nước Nhật trong đống tro tàn, đã cùng một thời điểm xuất
phát đó, cũng vào năm 1946 đó, với 30 năm của một Hiến pháp Dân chủ tiến bộ, đã
trở thành một cường quốc”.
Thật sự cũng không lấy gì làm bất ngờ, khi dần dà tác giả kia đã
bộc lỗ rõ đuôi cáo thủ ác của chính mình. “Món nợ” ở đây là ai nợ, nợ ai và nợ
điều gì? Chẳng lẽ cả dân tộc gần 70 năm lại nợ Đình Nguyên và gia đình nhà Đình
Nguyên điều gì chăng? So sánh cái gì mà nước Nhật cùng thời điểm, sau 30 năm
“của một Hiến pháp Dân chủ tiến bộ, đã trở thành một cường quốc”. So sánh thì
cũng phải so sánh cho nó tường tận, chỉ ra điểm giống và điêm khác, dựa trên
những tiêu chí xác định. Chứ đừng kệch kỡm nhìn vào kết quả cuối cùng mà quy
kết. Không lẽ, so sánh lòng trung thành, sự thông minh của một chú chó Becgiê
giúp công an tìm ra ma túy, lại khôn ngoan hơn là Đình Nguyên chỉ biết ngồi đó
mà tự vấn, chửi rủa tổ tiên, đất nước hay sao? Chắc hẳn không nhất trí với cách
so sánh đó phải không? Đành rằng nước Nhật phát triển thành cường quốc, mà
không chỉ có Nhật, các con Rồng châu Á như Singapo, Đài Loan, Hàn Quốc cũng
cường thịnh lắm chứ. Nhưng hiểu cho kỹ, là để có nước Nhật như vậy, thì trước
hết là nhận được sự giúp đỡ khổng lồ về tài chính của chính phủ Mỹ, thế nên giờ
còn nhiều lắm quân đội Mỹ đóng quân trên một mảnh đất có chủ quyền Nhật Bổn.
Còn sau đó, họ phát triển, là vì trong dân tộc họ không có những kẻ “ăn cháo đá
bát”, “tát nước theo mưa”, kiểu như Đình Nguyên và một số người Việt khác đồng
dạng dị hình như Đình Nguyên.
“Xét cho cùng, nhân dân Việt Nam lấy cái gì để tự hào và lên
giọng, ngoài cái hy sinh 30 năm xương máu, và 38 năm đi quanh quẩn cùng với các
khẩu hiệu và cờ trống ? Ăn vào quá khứ, vơ vào mình những công lao moi lên từ
những nấm mồ, mà không làm nên được một đột phá nào để thoát tình cảnh lùng
bùng và tụt hậu hôm nay, đúng là điều sỉ nhục của trí tuệ và lương tri, là biểu
hiện của những lời huênh hoang”.
Vâng, thưa bác Đình Nguyên, cảm ơn bác vì đã đem xương máu của cả
một dân tộc ra để phán rằng “nhân dân Việt Nam lấy cái gì để tự hào và lên
giọng, ngoài cái hy sinh 30 năm xương máu, và 38 năm đi quanh quẩn cùng với các
khẩu hiệu và cờ trống ?”. Xin thưa rằng, nếu không có “cái hy sinh 30 năm xương
máu” ấy, thì có lẽ giờ Đình Nguyên và cả gia đình dòng tộc nhà Đình Nguyên đã
hóa kiếp lâu rồi, và có lẽ không giao tiếp bằng ngôn ngữ loài người như bây giờ
nữa đâu. Và chỉ cần mỗi người dân Việt vì lòng tự trọng của mình, phỉ nhổ một
chút nước bọt vào cõi giếng nơi Đình Nguyên tồn tại, thì có lẽ Đình Nguyên
không thoi thóp nổi quá 3s đâu. Đình Nguyên chê dân tộc, nhân dân Việt Nam tụt
hậu, lùng bùng. Có thể đang tụt hậu, đang kém phát triển so với nhiều quốc gia
và so với cái đi trước thời đại của trí tuệ Đình Nguyên, nhưng đó là một quá
trình nỗ lực đi lên. Và đó không bao giờ là sỉ nhục. Chỉ sỉ nhục cho kẻ nào ngộ
nhận về lương tri và thứ đạo đức quỷ giữ như Đình Nguyên thôi. Đến con chó còn
không chê chủ khó, huống chi con người lại nằm đó mà sủa rằng cha mẹ mình
nghèo. Đã nghèo thì phải biết làm giàu, chứ nghèo mà nằm đó thoi thóp sủa gằn
gằn thì thật đáng khinh bỉ. Trong nhịp thở của thời đại, toàn dân từ già trẻ
gái trai, khắp miền đất nước đang ngày đêm sản xuất, kinh doanh, học tập, lao
động… để tạo ra của cải, góp phần tăng trường GDP của đất nước, thì Đình Nguyên
vẫn ngồi đó, gắng gượng quay lùi bánh xe của lịch sử.
Sự dẫn dắt của những bỉ ổi cuối cùng cũng đến một cái đích. Vẫn là
những trò diễn xưa như ông vải, xoáy vào sửa đổi Hiến pháp. Thực tình, việc
Đảng Cộng sản Việt Nam trưng cầu ý dân cho bản Dự thảo Hiến pháp mới dân chủ,
tiến bộ, đáp ứng yêu cầu thực tiễn phát triển là việc làm cần thiết, công khai,
minh bạch, huy động tâm đức và trí tuệ của toàn dân tộc. Điều đó thì ai ai, nhà
nhà đều biết. Từ bôi lem, xuyên tạc, bóp méo lịch sử dân tộc, phủ nhận xương
máu của nhân dân để trở về với hiện tại kêu gọi tẩy chay sửa đổi Hiến pháp, xóa
bỏ Điều 4. Và lại trở về với lối chơi chữ nhân danh dân tộc, nhân dân. Đối với
lịch sử và xương máu, Đình Nguyên còn không chút mảy may thì sao có thể tôn
trọng hiện tại và cầu mong ai đó ủng hộ thiển ý của mình đây. Vẽ một bức tranh
mà chính kẻ cầm cây bút chất chứa trong tâm những tim đen bất chính thì sao có
một bức họa đẹp. Đình Nguyên đang lạc lõng, lạc lõng giữa dòng đời xuôi dòng mà
không nhận ra. Đang ảo tưởng trong một thế giới thực. Suy cho cùng, Đình Nguyên
cũng giống như bao “chàng hề dân chủ”, bao “ký sinh dân chủ” khác mà thôi.
Chẳng có gì mới trên một nền tư duy bại liệt của bộ não thoái hóa, hủ hóa. Nếu
không làm được thì đừng đạp đổ, không xây được thì đừng nên phá. Thành quả của
cả một dân tộc, xương máu và nước mắt của lớp lớp thế hệ, văn hóa của nghìn năm
bồi tụ là thiêng liêng và không phải là để cho những kẻ học đôi ba chữ đem ra
xào nấu hay muối ghém. Chơi với lửa ắt có ngày bỏng tay, đùa với nước ắt co khi
chết ngạt. Nhân quả cuộc sống là công bằng và dân chủ đó Đình Nguyên nhân sỹ ạ.
Việt Tân
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét