Công nghiệp
giải trí của phương Tây luôn cuốn hút không chỉ người chơi, mà cả khán thính giả
theo dõi các trò chơi đó. Ở phương Tây, họ chơi hết mình và chơi chỉ đơn giản
là chơi, đúng nghĩa với hai chữ “giải trí”. Còn ở Việt Nam, mới nay có một thú
chơi khá lạ và đặc sắc “độc nhất, vô nhị”, ta tạm gọi ấy là trò “nằm đường”. Vốn
dĩ, thú chơi dân gian có leo cột mỡ cũng khó tài nào khôi hài hơn thú “nằm đường”.
Leo cột mỡ chỉ có dịp lễ hội, ai cũng có thể chơi, người trong cuộc thì hào hứng
thi tài, người xem thỏa sức cười vui. Còn trò chơi “nằm đường”, không phải ai
cũng chơi được và thay vì mang lại tiếng cười, sự cuốn hút giải trí thì “nằm đường”
lại đem đến sự phẫn nộ, hiếu kỳ cho người xem một cách kỳ quặc. Để chơi được
trò “nằm đường” thì người chơi cần có một bộ não hủ hóa, sẵn sàng gào thét vỡ họng
để chứng minh cho những điều vốn không có thực, giả dối và ngụy tạo của bản
thân. Thực tế, thì không phải ai cũng làm được nên dường như rất rất hiếm người
chơi.
Cách chơi
trò này được bày đặt như sau: trước hết tìm dăm bảy người, tụ tập nơi công cộng
gây rối trật tự an ninh, hò thét nào là “hiểm họa bắc triều”, “yêu nước này nước
nọ”… Sau đó, các bác giữ trật tự phường phố gong cổ lại, tống một vài kẻ quá
khích vào cách ly (nhằm khỏi ảnh hưởng tới môi trường hòa bình, ổn định). Nhóm
còn lại, hí hửng kéo ra đường, ăn vạ “nằm đường” khoảng vài ba tiếng, theo kiểu
“hạ thổ”, vài tên trong số nhóm chơi quay phim, chụp ảnh update thành quả cuộc
chơi cho mõ đài RFA, RFI để lăng sê. Lý giải về trò chơi kỳ cục này, một khán
giả dấu tên cho biết: “có lẽ để hạ hỏa những xung thần kinh hâm dật, hoang tưởng
thẩm thấu qua lớp nhựa đường và hòa tan vào các tầng địa chất!”.
Một số người
dân lành quanh khu đường cùng các bác tài xế hiếu kỳ ngang qua xúm lại coi. Được
đà, nhóm chơi “nằm đường” lại bật lên những tiếng kêu như bị “tẩu hỏa nhập ma”
một cách thất thanh, xuyên tạc, vu khống nhiều điều. Một số khán giả bàn tán, một
số bức xúc vì bị cản trở giao thông, có bác tài không kìm được sự nóng giận hô
lớn “cứ lăn xe qua đi anh em, muộn chuyến hàng rồi!”. Vài ba các chị đi chợ chiều
tạt qua bàn tán “chắc họ vừa từ trại tâm thần lạc ra đường”, các cụ già dắt chó
đi đại tiện ngao ngán cho hay “chuyện ăn vạ giữa đường của kẻ dở người ấy mà,
còn lạ chi”….
Mới nghe đôi
ba lời bình phẩm, càng thấy tỏ tường cái trò “nằm đường”, không những hiểm nguy
(xe lăn qua, xúc vật đá phải…), khôi hài trong vai kịch kẻ tâm thần, ngao ngán
mang danh kẻ ăn vạ… Quả thực, “nằm đường” là trò xưa nay hiếm, kỳ quặc, quái dị
và người bình thường chẳng ai chơi. Mong rằng, các đạo diễn giải trí nước ngoài
có thể làm một cuộc khảo cứu để tính toán sự khả thi để đưa trò “nằm đường” vào
thế vận hội Olympic nên chăng?
Mỗi ngày
qua, thêm một hiểu biết mới… Lý thú.
Đa Nhĩ Cổn
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét