Paul Joseph Goebbels - Bộ trưởng Bộ Thông tin Quần chúng và
Tuyên truyền Đức Quốc xã, cánh tay phải của trùm phát xít Adolf Hitler từng
nói: “Nếu nói dối đủ to và cứ tiếp tục lặp
đi lặp lại lời dối trá của mình, quần chúng rồi sẽ tin vào lời dối đó”. Kỹ
năng tuyên truyền của Goebbels trở thành bài học phổ quát cho nhiều nhà chính
trị nhằm phục vụ cho những mưu đồ cầm quyền của mình. Tại Mỹ và phương Tây,
trong suốt thời kỳ chiến tranh lạnh, sự kỳ thị do thiếu hiểu của người
dân các nước này với Chủ nghĩa Cộng sản, với Liên Xô và Đông Âu là minh chứng
rõ rệt cho những luận điệu tuyên truyền mà các nhà tài phiệt tư bản thực hiện một
cách triệt để.
Những chiến dịch quân sự do Mỹ và NATO chỉ huy đều được tô vẽ
và ngụy biện bằng các luận điệu dối trá lặp đi lặp lại rất rất nhiều lần. Trong
suốt thời kỳ chiến tranh Việt Nam (1954-1975), tổng thể thông tin chân thực về
tội ác của Mỹ đều bị bưng bít có chủ đích bởi đạo diễn Lầu Năm Góc và kịch bản
của CIA. Sự kiện Vịnh Bắc Bộ là một minh chứng khởi đầu cho chuỗi dài dối trá của
nhà cầm quyền Mỹ trước nhân dân Mỹ và dư luận thế giới. Tuy nhiên, dù với kỹ xảo
và công nghệ tuyên truyền hiện đại cỡ nào, thì sự thật không thể bị thay thế bởi
các luận điệu dối trá. Nhân dân Mỹ, nhân loại tiến bộ dần tiếp cận với những
thông tin đa chiều, trung thực, và một làn sóng phản chiến nhanh chóng lan rộng,
sự phẫn uất với các luận điệu dối trá của chính quyền Mỹ và phương Tây lan tỏa
mạnh mẽ.
Sau khi chiến tranh lạnh kết thúc, từ những năm 90 trở lại
đây, Mỹ và phương Tây cùng bộ sộ tuyên truyền bắt tay vào một chiến lược dài hạn
mới. Nhân sự sụp đổ của Liên Xô và Đông Âu, Mỹ cùng đồng minh được đà giao giảng
về luận điệu bá quyền, độc tôn của tư bản, thỏa sức xuyên tạc, vu cáo chế độ xã
hội chủ nghĩa và những tiến bộ của học thuyết Mac-Lenin. Tất cả mũi nhọn của vũ
khí tuyên truyền nhằm vào các nước xã hội chủ nghĩa còn sót lại và những nước
có quan điểm không thân Mỹ, gây trở ngại cho lợi ích của Mỹ cùng đồng minh.
Ngày nay, mục đích tuyên truyền do phương Tây tiến hành, rõ ràng nhằm bảo vệ,
duy trì và nâng cao hơn nữa lợi ích kinh tế, chính trị của các nhà tài phiệt. Gần
đây, với cuộc chiến tranh IRAC năm 2003, Mỹ ngụy tạo ra kịch bản chống khủng bố,
chống vũ khí hạt nhân nhằm thuyết phục nhân dân Mỹ. Để làm được điều này, các
kênh truyền thông đều được huy động tối đa công suất, tăng cường độ gấp nhiều lần.
Với các luận điệu đó, Quốc hội Mỹ và các nước đồng minh, nhân dân bị thuyết phục
rằng, trách nhiệm chống khủng bố, chống phổ biến vũ khí hạt nhân của Mỹ là
“chính đáng”, “sứ mệnh” đích thực và sự cần thiết phải tiến hành hoạt động vũ
trang.
Tiếp đến, Mỹ vẽ lên những kịch bản về mùa xuân Ả Rập, khi
chính những nhà cầm quyền tại Bắc Phi - Trung Đông trước đây đều do Mỹ và
phương Tây lập nên, nay thấy không vừa ý với lợi ích, Mỹ nhanh chóng lật đổ
chính phủ các nước này. Sự hỗ trợ của truyền thông, đặc biệt là mạng xã hội đã
tạo ra hiệu ứng bạo loạn xã hội tại Bắc Phi - Trung Đông trong thời gian ngắn. Gần
đây, các sự kiện của Lybia, IRAN, và cả Triều Tiên, Ucraina… đang được các công
cụ tuyên truyền của Mỹ và phương Tây là BBC, RFI, RFA… rầm rộ quảng bá cho những
kịch bản mà CIA và Lầu Năm Góc vẽ ra trên thực tế.
Suốt nhiều năm qua, với bản tính cố hữu của các nhà tài phiệt
sử dụng đồng đô la để xuyên tạc sự thật, tôn vinh điều dối trá, các công cụ
tuyên truyền của Mỹ và phương Tây thực sự phát huy hiệu quả trong chiến lược mị
dân, triệt để chống lại các lợi ích khác với lợi ích Mỹ và phương Tây.
Sự chi phối chính trị tới truyền thông phương Tây được minh
chứng thuyết phục với sự tài trợ, giúp sức cho một số nhóm người Việt định cư tại
các nước này thực hiện hoạt động tuyên truyền, vu cáo, xuyên tạc tình hình thực
tế khách quan về kinh tế - chính trị - xã hội của Việt Nam. Điều này không khó
nhận thấy khi tiếp cận với các thông tin trên BBC, RFI, RFA… tiểu mục ban Việt
ngữ. Tuyệt nhiên, đại bộ phận các thông tin đều mang tính tiêu cực, mặt trái,
thậm chí đa phần đều sử dụng nghệ thuật tạo hình bóp méo, xuyên tạc, cùng một
lúc luận điệu dối trá được lặp đi lặp lại tại nhiều công cụ truyền thông khác
nhau. Như một dàn nhạc với đầy đủ nhạc cụ, nhạc công là các website, đài phát
thanh, báo giấy, truyền hình… và người chỉ huy dàn nhạc chính là chính quyền Mỹ
và phương Tây. Tất cả hòng tấu lên một bản nhạc áp đặt, tráo trở buộc người
nghe phải tiếp nhận một cách thụ động.
Catharin Dalpino thuộc Viện Brookings, từng phục vụ trong Bộ
Ngoại giao của Clinton với tư cách phụ tá Phó Bộ trưởng đặc trách về nhân quyền,
đã gọi Đài Á châu Tự do là "một sự lãng phí tiền bạc". Bà cũng nói
"Bất cứ nơi đâu chúng ta cảm thấy có một kẻ thù tư tưởng, chúng ta sẽ có
ngay một Đài Gì đó Tự do". Dalpino đã đọc qua các bài viết phát thanh của
Đài Á châu Tự do và thấy cách tường thuật của đài là không cân bằng: "Họ dựa
quá nặng vào các tường thuật bởi và về các người bất đồng chính kiến sống lưu
vong. Nó không giống là tường thuật những gì đang xảy ra tại một quốc gia. Thường
thường nó đọc giống như là một sách giáo khoa về dân chủ, điều đó cũng được đi,
nhưng thậm chí đến cả một người Mỹ cũng nghĩ đó là tuyên truyền không hơn không
kém.”
Theo một bản báo cáo của Ban Nghiên cứu Quốc hội
(Congressional Research Service) của chính phủ Hoa Kỳ, các tờ báo nhà nước của
Trung Quốc đã có hàng loạt bài viết đưa tin rằng Đài Á châu Tự do là hoạt động
phát thanh của Cục Tình báo Trung ương Hoa Kỳ.
Phùng
Quang Thái
(còn tiếp)
0 Nhận xét:
Đăng nhận xét